Cuộc sống thực ra rất ngắn ngủi, những gì đang có, sẽ tới luôn cần công bằng và tự nhiên của nó. Một hành động đơn giản thôi sẽ khiến ta biết quý trọng hơn cuộc sống này. Ví dụ như tháo chiếc earphone ra và mỉm cười với mọi người hoặc đơn giản là gõ cửa cuộc sống của một ai đó giống như Khang đã làm với tôi.
* * *
Để tìm một từ duy nhất trong cuốn từ điển miêu tả chính xác về tôi vậy thì chỉ có 2 chữ “ Mờ nhạt” , tôi sống rất đơn giản cho nên nó trở thành tẻ nhạt và lu mờ trong mắt người khác đôi khi là cả chính tôi. Hầu hết thời gian ở lớp tôi dành cho học tập, giờ giải lao thay vì xuống căn tin tụ họp như những người khác trong lớp tôi thích nằm bò ra bàn và nghe nhạc, những bản nhạc không lời từ lâu trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, giống như con người ta cần không khí để thở và cần yêu thương để tồn tại. Mọi thứ cứ như vậy mà tiếp diễn, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh học hành, về ba và vài sở thích quen thuộc, nó bình yên quá mức làm tôi có vài phút giật mình tự hỏi Thực ra tôi đang sống vì cái gì ?
Năm lớp 10 Ba cho tôi tham gia một club học nhảy Dance với lí do: "Con sẽ thích ngay thôi mà, mẹ con trước đây cũng là một Dancer giỏi lắm đấy!"
Nói xong ánh mắt ba chợt nhìn đi xa xăm, lần nào nhắc tới mẹ ba cũng hay trở nên u uẩn như thế. Mẹ tôi mất lâu rồi, cách đây hơn 10 năm lúc đó tôi vẫn còn là một con bé chưa hiểu chuyện đời luôn ngô nghê và tin vào lời nói dối “ Mẹ đi lên cung trăng sống với chị Hằng để trông thỏ ngọc, mai mẹ về” của ba. Cứ ngày mai này nối tiếp ngày mai kia, tôi lớn lên lời nói dối năm xưa trở nên vô hiệu, đau khổ nhận ra mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa, tên lái xe taxi say rượu hôm đó đã đâm vào mẹ trên đường đi diễn về, thế là mẹ xa, đi mãi không quay lại. Tôi biết ba còn yêu mẹ rất nhiều vì thế mà bao năm qua ba vẫn luôn giữ trong tim kí ức về mẹ, có biết bao người phụ nữ tốt đi ngang cuộc đời nhưng cánh cửa ba vẫn đóng. Với ba mẹ là thiên thần, là trái tim và hơi thở còn tôi là món quà quý giá nhất mà thiên thần ấy đã ban tặng. Đúng như lời ba, tôi bị những điệu nhạc của Dance cuốn hút, những bước nhảy như rọi vào tôi một niềm say mê háo hức, có lẽ cuộc sống đã thay đổi dù chỉ một chút thôi cho thêm tươi tắn sắc mầu. Tôi cạnh Dance thoải mái với những chiếc T-shirt, quần thể thao ngố và không đeo kính còn trên lớp mọi thứ vẫn y như cũ - Mờ Nhạt. Nếu dance là một chiếc cầu mới dẫn bước tôi trên đoạn đường không tẻ nhạt thì Khang lại khác, cậu ấy giống như ánh nắng ấm luôn dõi theo và thay đổi tôi từ những điều bé nhất.
- Cốc cốc … Âm thanh từ bàn truyền đến tai làm tôi giật mình, ngước lên nhìn. Đó là lần đầu tiên tôi trông thấy Khang, cậu bạn có nét mặt tươi sáng đang xách trên tay một chiếc ba lô màu xanh dương mà cất giọng từ tốn.
- Tớ có thể ngồi đây được chứ ? Lớp hết chỗ trống rồi . Theo sau là một nụ cười, 1s ...2s tôi vẫn nhìn cậu ấy ngây ngốc, đôi đồng tử nâu trong suốt kia như đang cười, chợt nhận ra mình quá vô duyên vội vàng ngồi dịch vào trong, đôi mắt kịp nhìn thấy cái tên thêu trên áo , một cái tên đẹp Nguyên Khang.
Suốt cả buổi sáng hôm đó tôi chẳng để tâm chút nào về lới dặn dò của GVCN, tâm hồn như thơ thẩn đâu đâu , lại khẽ liếc sang cậu bạn cùng bàn có một cảm giác thân thiết lắm nhưng không thể họi tên. Khi cả lớp ra về tôi vẫn còn ngồi im suy nghĩ , tiếng cô giáo gọi nhắc nhở hết tuần sau nữa mới bắt đầu năm học.
* * *
Chủ nhật, trời trong xanh và có gió nhẹ thổi bay những màng sương mỏng manh, khẽ hít hà cái nguồn không trong của buổi sớm tôi đạp xe tới Chợ trung tâm mua vài thứ lặt vặt rồi vòng qua thư viện. Cô thủ thư hôm nay hiền nhìn tôi cười hiền lành.
- Xin lỗi tớ có thể ngồi đây được không ? Tôi hỏi khi phát hiện ra chiếc bàn duy nhất mà tôi thích ngồi đã có ai đến trước. Cái dáng con trai ấy liền quay lại và vô cùng bất ngờ :
- Ơ ... Hải Vân à ?
Khang nhớ tên tôi, điều đó khiến tôi tự thấy vui vui, sau này tôi mới biết rằng cậu ấy có một biệt tài là nhớ tên tất cả những người đã từng gặp và nói chuyện.
Lần này thì tôi là người mỉm cười trước. Sau hôm đó tôi và Khang thường nói chuyện với nhau hơn, chính xác là có lúc cậu ấy nói tôi nghe và ngược lại. Thi thoảng là nói về những cuốn sách mà cả hai đang đọc, lúc thì vài câu chuyện phiếm nhẹ nhàng, duy nhất một lần Khang kể về gia đình cậu ấy, ba mẹ li dị từ năm lên sáu cậu sống với mẹ.
- Mọi thứ đã từng rất bế tắc nhưng sẽ ổn thôi nếu không ngừng cố gắng.
- Nỗi sợ hãi sẽ biến mất khi ta đủ lớn, kệ họ đi!
Đứng trước hành lang đầy gió, có hai người đang cười nói thứ duy nhất mà người ta chú ý là hai chiếc earphone mỗi người một bên. Memories khẽ vang ….
Tác giả: aiai_byebye@
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun & Nhím Xù
Kỹ thuật: Jun